chuyện ma ở quê

Chuyện ma bà kể một truyện ma có thật gần gũi, thôn quê gắn liền với tuổi thơ mỗi chúng ta, hứa hẹn hay rợn qua lời kể Mc Đình Soạn.☀ Video là những - Con gặp Ma sao, ở đâu.-Ở mộ của thẳng Vĩ con chú Dương . Cả thằng Vỹ với Vũ, Con gặp cả 2 đứa nó Mọi người đều lặng đi sau câu nói ấy. Chuyện hồn ma 2 thằng Vỹ, VŨ thì còn xa lạ gì nữa. Chúng Nó chết không siêu thoát, vong hồn cứ luẩn quẩn khắp nơi quanh làng. Nguồn Voz : Truyen Ma Part 1: Cái sân, cây chuối và thằng cu. Ông cố em trước đây là địa chủ, nhưng giúp cách mạng nên được g Nguồn Voz : Truyen Ma Part 1: Cái sân, cây chuối và thằng cu. Ông cố em trước đây là địa chủ, nhưng giúp cách mạng nên được giữ lại ít ruộng vườn. CHUYỆN KD Ở QUÊ – Audio Truyện Ma Có Thật Mới Nhất 2016. Hãy đăng ký: Kênh tại đây. Đừng quên LIKE và COMMENT cảm xúc của bạn sau khi nghe chuyện nhé! Tải ngay ứng dụng nghe truyện ma ” TẠI ĐÂY ” nhé: Danh sách truyện ma mới nhất, chuyện ma có thật 2016: – 3 Cây Nhang Câu chuyện ma ngắn: MA TRÊU - Kể về những câu chuyện có thật ở làng quê Việt Nam xưa, khi đó có bao câu chuyện ma được truyền miệng nghe thôi cũng đủ modifikasi vega r new warna biru hitam. Truyện Ma Ở Quê Ngoại Tác giả Dung Milo * * * Năm đấy bà nội vợ em ốm nặng, nghe kể lại bà phải đi cấp cứu ngay trong đêm từ HD lên Bạch Mai, Hà Nội. Bố vợ em lúc đấy đang làm lái xe ở trên thủy điện Sơn La, cũng bị gọi về gấp. Mọi người sợ bà không qua khỏi. Nhà ông bà nội vợ em có 5 người con, bác cả đã mất cách đấy vài năm, sau đó đến bố vợ em tên S, rồi tới cô V, cô N và cô T. Hai cô cũng đã chồng con đầy đủ, cô T đang học tại HN hiện tại bây giờ chỉ có nhà vợ em và bác nhà bác T là ngay sát bên nhà bà. Lúc bà đưa đi cấp cứu đến bệnh viện tỉnh, người ta cho chuyển viện luôn mà chẳng giải thích gì, chỉ đoán bà bị tim. Mà cũng lạ, ông em kể là, hôm đấy bà vẫn làm việc bình thường, cơm nước lợn gà xong bà bảo ông đợi bà ra sau nhà cấu ít rau sống ở gần ao về rồi ăn cơm luôn. Ông cũng ừ rồi đi tắm trước, lúc sau ông vào mâm đợi mãi mà bà chưa về, cứ nghĩ bà còn qua nhà em chơi với cháu nên kệ. Gần 6 rưỡi mà chưa thấy bà lên nhà, trời bắt đầu tối rồi, ông bực mình gọi bà thì không thấy thưa, lúc này ông mới lo chạy lên nhà vợ em kêu mẹ em cùng ông đi tìm bà. Hai người vòng ra sau nhà thì gặp bác V, bác V này là vợ của bác T đã mất, thấy hai ông con chạy ra sau mới hỏi chuyện. Ông hỏi có gặp bà không thì bác nói không thấy, vì bác làm vườn từ chiều mà. Vườn sau nhà ông em rộng lắm, ba nhà chia nhau ra làm đất trồng rau. Ông em còn có một chuồng gà ở đấy nữa, cái ao tù thì ở cuối vườn, đối diện với cái ao đấy là vườn của một nhà đã bỏ hoang nhiều năm. Ông quả quyết có nhìn thấy bà vào vườn nên giục bác và mẹ vợ em chạy vào tìm ngay, ai cũng hướng đến cái ao tù đầu tiên. Mẹ em kể lại lúc đấy nhìn ông sợ lắm, chưa bao giờ mẹ thấy ông mất bình tĩnh đến vậy, ông vợ em làm trong quân đội, cũng lên được đến hàm tá rồi mới về hưu, nói chung là rất minh mẫn dù đã gần 70 rồi. Lúc gần tới cái ao khuất sau đống rơm, tự nhiên mọi người thấy sợ lắm, mồ hôi tóa ra và lạnh khắp sống lưng. Ai cũng đi chậm lại, mắt mở căng ra, lúc tới gần ao không thấy bà đâu ông lo lắm, ông cố bình tĩnh dặn mẹ em và bác V đi xung quanh xem sao, ông đứng lại nhìn vào mặt nước xem có gì không. Cái ao cũng không phải ao to, ông bà em cũng chẳng nuôi cá, rong rêu rồi bèo gần kín hết mặt ao rồi. Ông bảo lúc đấy chỉ sợ bà lỡ chân mà ngã xuống thì tội. Bác V và mẹ vợ em đi hết gần cái ao rồi mà không thấy bà đâu, định quay về thì thấy sau gốc dừa ngay gần cuối ao có cái gì đó nhìn không rõ, hai người gọi ông rồi cùng đi tới, mẹ em lúc đó sợ lắm, người cứ run run, ông đi đầu tiên, tới gốc cây thì ba người thấy bà đang nằm đấy đầu tựa vào gốc cây, mắt mở to nhưng chỉ toàn lòng trắng, cả người bà co vào. Mẹ em hét thất thanh, cũng tí nữa thì ngất, bác V bình tĩnh hơn cùng ông vào xem bà thế nào. Mẹ kể lúc đấy mẹ nghĩ bà đã đi rồi, nhưng bác V xoa người bà bảo vẫn ấm lắm, bà chỉ ngất được lúc thôi. Ông cùng bác V dìu bà lên, lúc đó tay bà đang cầm một cái khăn mùi xoa cũ, chẳng ai để ý nhưng ông thì tái mặt đi, ông bảo 2 chị em dìu bà về, gọi cô V và cô N đưa bà đi cấp cứu ngay, còn ông thì đứng lại dưới gốc dừa, Gió lùa vào trên tàu dừa nghe xào xạc, vang đâu đây tiếng cười của trẻ con. Ông thở dài, đã 30 năm qua rồi. Lúc ông vào nhà, mọi người đang gọi xe đưa bà lên viện, ông dắt xe, bỏ cả cơm rồi nói đi có chút việc. Mọi người thấy ông mang theo cả nến và nhang, chẳng ai hỏi gì lúc đó chỉ lo cho bà thôi. Bố vợ em năm đấy vẫn làm lái xe trên thủy điện Sơn La, hôm bà đi viện bố kể tối đó bố nóng ruột lắm, muốn điện về nhà nhưng hồi đó chưa có nhiều điện thoại di động như bây giờ, chỉ có mỗi gì L là có, vì gì làm kế toán cho tổng Sông Đà, bố định sáng mai qua mượn dì hoặc đi xuống thị trấn để gọi về nhà cho yên tâm. Thời gian đó trên Sơn La đang mùa mưa, tối đấy bố cùng các chú không phải làm đang ngồi uống nước thì bố thấy dì L qua, dì bảo cô T điện cho bố, cô T vẫn đang học đại học ở HN, cả nhà chiều cô nhất nên có mỗi cô có di động thôi. Bố nghe xong điện của cô T thì sốt ruột lắm rồi, cứ nhất định đòi về HN ngay. Các chú làm cùng can bố mãi, khoa cả xe bố vào không cho về. Các chú bảo bố cứ bình tĩnh sáng sớm mai các chú đưa ra bến xe rồi về, vì giờ trời vẫn còn mưa, lại tối, đi một mình nguy hiểm lắm. Bố cũng chịu nhưng sao vẫn thấy sốt ruột, điện lại cho cô T lần nữa rồi bố thu đồ đi nằm. Đêm đấy trời không mưa nhưng tối lắm, bố nằm mãi không ngủ được, soi đồng hồ thì đã hơn 11h rồi. Bố kể chẳng biết lúc đấy nghĩ gì nhưng bố nhất quyết là phải đi ngay chứ không đợi sáng mai nữa. Bố dậy rồi dắt xe ra ngoài, mang theo cái đèn pin, một bộ quần áo mưa và thêm thanh sắt ø20 dắt bên xe rồi cứ thế phi ra ngoài. Ngoài trời tối đen, bố em cứ thế mà đi thôi vì bố bảo lúc đấy chẳng còn sợ gì nữa rồi. Bố kể đêm tối như thế, đi xe trên đường một mình cũng sợ, người cứ toát hết mồ hôi ra mà đường xuống núi bố cũng chẳng nhớ rõ lắm, cứ men đường to mà đi thôi. Đi được một đoạn bố thấy bên đường có một đôi đang đứng, thấy bố đi qua họ vẫy vào nhưng bố em cứ vọt, cũng sợ nhỡ đâu rẽ vào mà gặp ổ cướp thì nguy. Bố đi một đoạn thì thấy xe 2 người đuổi theo sau, nghe rõ tiếng động cơ xe máy nhưng không có đèn chiếu lên, bố em chạy thêm một quãng thì nghe thấy tiếng gọi vọng lên kêu dừng lại, nhờ giúp đỡ. Bố đi chậm lại thì họ đuổi lên sau, người lái xe mặc chiếc áo sơ mi trắng, sau đó là vợ anh ta cũng áo trắng nhưng tối quá bố không nhìn rõ mặt, chỉ thấy có áo nên là nghĩ có người ngồi sau thôi. Người lái xe nói họ là dân ở đây, chiều tối mang hàng buôn lên trên công trường đổ nhưng lúc về xe lại dở chứng hỏng đèn không sao về được, thấy bố đi từ trên xuông nên nhờ đi sau một quãng đến gần nhà. Bố nói đang có việc gấp cần về HN, mà không nhớ đường xuống lắm người ấy bảo đi sau rồi chỉ đường cho. Bố đồng ý rồi đi, cứ thế đi trước xe người ta, cứ đến chỗ cần rẽ thì rẽ theo. Bố nhớ lại lúc đó cũng yên tâm vì dù sao thấy người ta cũng lương thiện, chỉ thấy lạ là đi suốt quãng đường dài mà không thấy người ngồi sau nói câu nào, nghĩ do mệt ngủ rồi nên bố chẳng hỏi nữa. Xe bố đi nhanh nhưng người kia cũng theo sát sau đó, nhiều khi tiếng gió át hết cả tiếng xe họ, bố nghĩ không theo kịp nhìn vào gương hậu thì lại thấy lấp ló bóng áo trắng đằng sau. Rồi theo sự chỉ dẫn của họ bố em cũng tới được thành phố. Lúc gần tới nơi bố định rủ họ vào quán nước ven đường nghỉ thì thấy họ đã rẽ sang đường khác cũng chẳng nói cám ơn gì, bố cũng kệ vì nghĩ nhà họ gần đấy rồi. Ngồi quán nước ăn bát mì tôm, hút điếu thuốc bố hỏi bà lão bán nước về HN đường này đúng chưa. Bà lão nói đúng đường rồi, hai người ngồi nói chuyện, bà ấy hỏi bố sao về muộn vậy, bố kể chuyện bà ốm ra, bà ấy khuyên ở lại sáng mai đi nhưng bố em không chịu. Bà lão ấy tốt lắm, cứ khuyên bố ở lại, vì bà sợ đêm tối rồi gần đây bọn nghiện hút cũng đông sợ không an toàn. Chuyện qua lại bà ấy biết bố từ chỗ thủy điện xuống, bố cũng hỏi sao bà vẫn bán nước vào giờ này thì bà mới kể chuyện nhà bà. Hóa ra bà sống với đứa con trai nhưng con bà mất cũng 3 năm rồi, giờ bà phải nuôi cháu nội một mình. Năm ấy con bà cùng cô con dâu mang đồ lên trên công trường đổ buôn tối về xe hỏng đèn, lại không có quán sửa xe, hai vợ chồng đánh liều cứ thế về, tới khúc cua xe con bà bị xe tải chạy đêm tạt vào vách núi, hai vợ chồng chết tại chỗ. Hôm đó bà cũng ngồi đợi con bà về như thế này, bà kể chiều nay vừa làm giỗ cho 2 đứa nó xong. Bố em trả tiền nước rồi đứng lên đi. 8h sáng bố em về đến HN, bố bảo từ lúc ở quán nước bà lão đi, bố cứ đi miết không nghỉ, chi dừng đổ xăng một lúc, đường không có ai nhưng thỉnh thoảng trước đèn lại có một cái bóng trắng. Sau này mỗi lần qua đó bố em lại vào nghỉ và cám ơn bà. Cám ơn cả con trai bà nữa. Bà em lên đến viện thì được đưa vào khoa cấp cứu ngay. Đi lên cùng xe của bà có cô N bác V và chú Đ là chồng cô N. Sáng sớm hôm sau thì cô T đón cô V đi xe khách lên cũng vào, bố vợ em về đến bệnh viện thấy các cô cứ đứng ngoài khóc thì lo lắm. Hỏi bác sĩ thì họ bảo bà đang hôn mê vẫn chưa tỉnh. Mọi người ở quê thì tất cả các bệnh kiểu dạng này đều quy hết vào một bệnh đó là trúng gió chứ không ai nghĩ đến tim mạch hay vấn đề thần kinh gì. Bà nằm ở đấy một ngày, vẫn hôn mê bác sĩ chỉ cho duy nhất một người vào ngồi trong cùng bà ở phòng hồi sức. Cô V là người được mọi người cử vào với bà. Sau đó một hôm thì ông cũng lên, ông gọi cô V ra đưa cho cô một gói nhỏ, dặn cô khi nào vào với bà thì hòa với nước cho bà uống. Cô hỏi là cái gì thì ông không nói chỉ gắt "Mày muốn mẹ mày sống thì cứ làm đi, cấm cãi". Cô V sợ cũng sợ nên nghe lời ông. Ông chỉ lên buổi sáng rồi về ngay, ông bảo còn mấy việc nữa phải làm không đến lúc bà về nhà cửa rối lên bà lại mắng ông. Mọi người cũng yên tâm, phần nào mặc dù bà vẫn thế. Đêm ấy cô V ở với bà, cô kể cái túi ông đưa cho cô bắt cô pha cho bà uống màu đen đen, cô không biết là gì nhưng cũng làm theo ông dặn. Sau này ông mới nói đó là chân hương của bát hương cô H ở nhà cô H là chị cô N nhưng mất sớm, ông bà thương cô nên vẫn để bát hương. Tối đó lúc bệnh viện tắt đèn, cô lén lấy nước pha cái thứ ông đưa rồi cứ dốc miệng bà đổ vào, lúc sau cô đi ngủ ở giường bên cạnh. Nửa đêm ấy bà co giật mạnh, cô V sợ quá, gọi bác sĩ cùng mọi người đến. Lúc này chỉ có bố v em và chú Đ ở ngoài còn các bác V thì về phòng trọ cô T nghỉ, cô N đã về quê cùng ông. Cô V bảo bà co giật mạnh, miệng sùi bọt mép ra, hai mắt trắng dã như người lên cơn động kinh. Bác sĩ tới đẩy cô V ra thì hai tay bà lúc đấy bấu chặt lấy hai tay cô rồi, không thể dứt ra được. Bác sĩ nói bà bị sốc thuốc, hỏi cô V xem có cho bà uống gì không, cô giấu nói không. Bà co giật được lúc thì nôn ra sàn nhà, mặc dù bà bất tỉnh một ngày một đêm nhưng theo lời cô V kể, lúc bà nôn ra sàn có cái gì đen đen, nhớp nháp giống như thức ăn chưa tiêu hóa hết vậy, mặc dù từ lúc đưa bà đi đến giờ bà vẫn chưa ăn gì. Đến giờ cô vẫn chưa quên được cảm giác lúc đó, mùi tanh nồng của thứ bà nôn khiến cô không chịu nổi muốn chạy ngay ra ngoài nhưng tay bà giữ chặt quá, cô không sao dứt ra được. Bác sĩ cũng có người không chịu nổi phải quay đi. Bà nôn được một lúc thì lịm đi. Tay bà đã buông tay cô ra, các bác sĩ kiêng bà lên cán để đưa qua phòng cấp cứu. Lúc khênh bà lên cô thấy cái khăn mùi xoa bà vẫn đang giữ chặt. Đặt bà lên cán bỗng bà lại ôm chặt lấy hai tay cô. Lần này bà ngồi bật dậy, nhìn thằng vào mắt cô nói - Mẹ xin con H ơi, bà xin cháu P ơi. Cô V ngã ngửa ra, cô nói lúc đó như kiểu bà đang nói chuyện với ai đó chứ không phải cô vậy. Rồi người ta đưa bà đi. Cô V ở lại dọn chỗ bà nôn ra. Bây giờ nghĩ lại cô vẫn rùng mình. Vì cái mùi đó, chưa bao giờ cô gặp lại nữa. Nó như đến từ một cõi khác vậy. Bà tỉnh lại ngay sáng hôm đấy và được ra viện ngay ngày hôm sau. Hình như bác sĩ không muốn cho bà ở lại thêm, chỉ kết luận bà bị một bệnh gì đó liên quan đến thần kinh, cho thuốc, dặn dò chút rồi thôi. Bà được đưa về nhà luôn, cô V lại được cắt ra ở cùng trông nom bà. Bà cứ nằm ở giường một thời gian, ăn ít mà cũng chẳng nói gì. Khi bà đã tự đi lại được việc đầu tiên là bà nói ông mang cho bà chiếc hộp bà để sau bát hương cô H xuống cho bà. Hình như ông cũng biết gì đó, khẽ thở dài mang ra. Cô V kể lúc bà mở nắp hộp ra cô thấy bên trong không có gì nhưng bà khóc to lắm, rồi bà đặt chiếc khăn tay lâu nay vẫn cầm vào đó. Từ lúc bà ốm bố vợ em cũng ở nhà, tối đó bà gọi vợ chồng cô N, bố mẹ vợ em và bác V xuống nhà. Bà kể hôm bà ra vườn hái rau, bà thấy có hai đứa bé nào đó cứ đứng ở gốc dừa nhà mình chơi. Bà nhủ tối rồi sao trẻ con vẫn chơi ở đây, hay nó hái trộm dừa. Nhưng bà lạ lắm, lối sang vườn này chỉ có thể đi qua sân nhà, chẳng nhẽ chúng nó vào mà mình không biết hay là đi qua vườn bên kia sang. Nhưng cũng không đúng, nếu qua vườn đó thì chúng nó làm sao lách qua được cái hàng rào mây cao quá đầu người lớn kia. Hay là thằng D và cái M trốn mẹ ra nghịch gì. D là con bác V, còn M là vợ em. Nghĩ rồi bà bước tới định gọi hai đứa thì lại không thấy chúng đâu. Bà em năm mới 65 nhưng mắt vẫn tinh lắm, bà nói không nhầm được. Bà đến gốc dừa nhìn một lúc không thấy đứa nào, cất tiếng gọi M ơi, D ơi, có phải 2 đứa trốn bà không? Vẫn không thấy ai thưa, bà nghĩ chắc nhìn nhầm rồi thì lại nghe có tiếng trẻ con cười đâu đây, bà đưa mắt xung quanh vẫn không thấy gì. Rõ ràng có tiếng một nam một nữ cười mà. Bà nhìn lên trên khẽ rùng mình nhưng cũng chẳng thấy gì, bất chợt bà nhìn xuống dưới ao. Sau cái làn nước đấy có bóng hai đứa trẻ con đang nhìn bà mà cười. Một đứa con gái nhìn giống bà hồi bé thế, nó mặc áo nâu, cầm khăn mùi xoa trắng vẫy vẫy bà. Bà như chết lặng. Nó là con H, đứa con xấu số của vợ chồng bà đã mất cách đây 30 năm. Bên cạnh nó là ai, 1 thằng bé con tầm 6, 7 tuổi, mặc áo vàng, quần đùi xanh, tay ôm quả bóng đỏ. Mẹ ơi con L nó bắt con Bà ơi con L nó bắt cháu Bà nghe tiếng hai đứa như văng vẳng bên tai mình. Tai bà ù đi rồi bà nghe tiếng ông đang gọi, bà ú ớ không nói được gì, chỉ thấy mắt mũi tối sầm lại, có cái gì đó từ bên ngoài đang chui vào trong bà, bà chóng mặt, hoa mắt rồi ngất đi không còn biết gì nữa. Bà khẳng định chỉ mới gặp hai đứa khi 1 chút nhưng ông em, bác V và mẹ thì đều hay, bà đã đứng ở đó lâu lắm rồi. Cô N nghe bà kể đến đây khóc ré lên. Ai cũng rùng mình, thằng P con trai đầu của cô N mất cách đây mấy năm. Nó chết đuối, lúc nhặt quả bóng ở cái ao sau nhà. Lúc chết nó mặc áo vàng, quần xanh. Ông chẳng nói gì, khẽ thở dài hút thuốc. Ngoài kia gió lùa vào từng tán lá dừa nghe xào xạc. Admin và Hany thích bài này. Last edited by a moderator 2 Tháng mười 2018 Nội dung truyện Ông cố em trước đây là địa chủ, nhưng giúp cách mạng nên được giữ lại ít ruộng vườn. Em thì chả nhớ là rộng bao nhiêu, nhưng hồi nhỏ chơi trong cái sân sau nhà thì cứ phải gọi là thỏa thích, con nít cả xóm hơn 20 đứa trốn tìm vẫn thấy rộng. Hồi đầu năm 99, Tam Quan có đợt bão, ông bà ngoại tính thương người, dựng thêm mấy cái chòi cho dân tứ phương vào núp. Nói là chòi thế thôi, chứ chắc lắm, hè về quê 2-3 đứa bắc ghế đu lên xà chơi mà còn chả thấm vào đâu… Xem thêm Home / Chuyện Ma Ở Quê Em Full Nghe Truyện 4/5 - 14 bình chọn Tác Giả Trung Kiên Giọng Đọc Quàng A Tũn Tình Trạng FullThể Loại Truyện Ma Làng Quê Dân Gian - Truyện Ma Ngắn - Truyện Ma Quàng A Tũn Nội dung truyện Chuyện Ma Ở Quê Em 4/5 - 14 bình chọn Chuyện Ma Ở Quê Em Mp3 - Mời quý thính giả và các bạn nghe truyện Chuyện Ma Ở Quê Em audio của tác giả Trung Kiên qua giọng đọc Quàng A Tũn. Chúc các bạn nghe truyện vui vẻ. Nghe truyện ma Chuyện Ma Ở Quê Em 1 Phút10 Phút30 Phút1 Giờ2 Giờ3 Giờ Hiện tại đường truyền internet quốc tế đang gặp vấn đề nên có thể bạn sẽ không nghe được truyện. Mong các bạn hết sức thông cảm. Đừng quên like, share để ủng hộ Ad và Team duy trì và phát triển website nhé. Nếu truyện bị lỗi các bạn vui lòng comment lại để Ad fix nhé. Chúc các bạn nghe truyện vui Luận Connect with Notify of Name* Email 0 Bình Luận Inline Feedbacks View all comments Nghe truyện ma qua giọng đọc Quàng A Tũn Xem thêm Nghiệp Thiện Quàng A Tũn 5/5 - 1 bình chọn Tập 3 Nhà Thờ Tổ Có Quỷ Quàng A Tũn - 13 bình chọn Tập 3 Cậu Sáu Bắt Ma Da Sông Cái Quàng A Tũn - 9 bình chọn Full Ván Quan Tài Ở Xưởng Mộc Quàng A Tũn 5/5 - 2 bình chọn Full Truyện ma của tác giả Trung Kiên Xem thêm Cô Đồng An Bắt Tà Linh Góc Vườn Quàng A Tũn - 49 bình chọn Tập 2 Ác Nghiệp Làm Dâu Duy Thuận - 3 bình chọn Tập 3 Bà Cả Oan Duy Thuận Rate this post Full Cổ Mộ Sơn Tây Quàng A Tũn - 23 bình chọn Tập 3 Nghe thêm truyện ma khác Vong Hồn Ông Chánh Cựu Đình Soạn - 3 bình chọn Full Thằng Nô Hiểm Ác Duy Thuận Rate this post Full Bệnh Xá Ma Ám Trần Thy 5/5 - 2 bình chọn Full Bắc Kim Thang Đình Soạn - 2 bình chọn Full Từ khóa Chuyện Ma Ở Quê Em Audio Chuyện Ma Ở Quê Em Full Chuyện Ma Ở Quê Em Mp3 Chuyện Ma Ở Quê Em Quàng A Tũn Chuyện Ma Ở Quê Em Trung Kiên Tác Giả Trung Kiên Cách đây độ gần mười năm em có về quê chơi. Mọi người biết mà, dưới quê miền Tây mà ở hóc bà tó thì điện nó yếu dữ lắm. Bật cây đèn neon lên mà nó cứ mù mờ, chỉ đủ sáng để mình thấy đường gắp đồ ăn để ăn cơm thôi. Chứ học bài hay đọc sách gì là hư mắt hết. Bởi vậy nên nhà em cũng không thèm bật luôn, chơi đèn dầu còn đỡ tốn hơn. Do mình ở trên thành phố mới về, nên cô bác trong nhà cũng hỏi han này nọ tới tối mịt. Chứ thường chừng khoảng 8 giờ là ngủ mất tiêu hết trơn rồi. Nói chuyện một hồi thì lái qua chuyện ma. ***** 1 Chuyện này là do mấy bà cô của em nghe mấy người già hồi xưa kể lại, trước giải phóng khá lâu. Chuyện là vầy *Hồi đó ở trong xóm có một ông tên là ông Tư. Ông này tính tình hiền lành xởi lởi nên ai cũng quý mến. Ông Tư có một người vợ cũng khá đẹp. Cưới nhau được mấy tháng thì người vợ cấn bầu. Ông Tư vui mừng dữ lắm, đi đâu gặp ai cũng khoe là mình sắp có con. Làm gì thì làm, ổng cũng ráng về sớm để mà lo cho vợ, không cho vợ làm bất cứ việc nặng nhọc gì. Chẳng bao lâu thì cũng gần tới kỳ sinh nở. Buổi tối hôm đó đang ngủ thì bà Tư than đau bụng. Nửa đêm mà nhà ai cũng xa lắc xa lơ nên ổng quýnh quáng đưa vợ lên xuồng để chèo tới nhà thương mà sinh đẻ. Con đường tới bệnh viện cũng khá xa. Ông áng chừng độ hơn một tiếng là tới. Ấy vậy mà hôm nay, mới chèo có nửa tiếng mà đã tới nhà thương rồi. Nhưng do lúc đó ổng quýnh quá nên không nghĩ gì nhiều. Cái xuồng vừa cập vô bờ thì có hai người y tá từ trong nhà thương đi ra như đã chờ sẵn ở đó. Họ nói – Trời ơi, chị sắp sinh rồi vô đây, vô đây! Anh có chuẩn bị sẵn đồ để quấn cho đứa nhỏ chưa? Nghe cô y tá nói vậy thì ông Tư mới giật mình nhớ ra mình cũng không có đem theo tiền. Cô y tá còn lại thấy ổng móc móc túi vậy nên mới nói vội – Thôi được rồi, anh để chỉ ở lại đây cho tụi tui lo cho. Anh về lo chuẩn bị đồ đạc cho chị đi! Nghen! Anh Tư thấy vậy cũng được, nên mới nói – Dạ…dạ, vậy nhờ mấy cô coi vợ tui giùm! Ông Tư liền chèo xuồng đi vội về nhà để lấy đồ với tiền bạc mà lo cho vợ. Tới lúc lên đường chèo lên nhà thương lại thì ông Tư tự hỏi “Ủa, sao kỳ vậy cà? Sao lần này mình chèo cũng lẹ mà nãy giờ chưa tới?”. Ông chèo tới nhà thương thì cũng tầm tầm một tiếng hơn. Ông Tư neo vội cái xuồng rồi chạy vô trong tìm vợ. Nhưng hỏi ai người ta cũng lắc đầu – Không, đâu có. Nãy giờ đâu có bà bầu nào vô đây đâu! Ông Tư ứa mồ hôi ra khổ sở – Rõ ràng hồi nãy có hai cô y tá ra dẫn vợ tui vô đây mà!!! Vậy là ông bác sĩ mới nói với Ông Tư – Chỗ đây không có hai người y tá nào mặc đồ trắng hết. Nãy giờ tụi tui cũng không có tiếp nhận bà bầu nào vô đây hết! Ông Tư vì mất vợ nên làm dữ làm tợn, người ta phải dắt ông đi kiểm tra hết cái nhà thương. Không tìm thấy vợ, ông Tư ú ớ không biết làm sao. Đành phải chèo về xóm nhà mình, nhờ người quen bàn cách giải quyết. Ông chèo về, chèo thiệt là lẹ vì lo cho vợ mình đang bầu bì. Tự nhiên đến một khúc sông vắng, ông mới cảm thấy lạnh sống lưng. Không biết trời xui đất khiến hay sao mà ông lại dừng xuồng rồi nhìn vô phía bờ. Lúc này, dưới ánh trăng ông mới thấp thoáng thấy cái khăn của vợ mình đang nằm trên bờ đất. Ông Tư liền neo xuồng chạy vô thì phát hiện sâu bên trong là nguyên khu nghĩa địa rộng mênh mông. Ông thấy lạnh tóc gáy rồi, nhưng vì vợ nên ông ráng đi tìm thử coi sao. Tới một cái gò mả nọ thì ông như muốn ngã quỵ khi thấy xác của vợ mình bị moi bụng nằm chỏng chơ trên đó. Ông Tư la hét điên dại vì nỗi đau quá lớn. Do ổng la như vậy, đồng lại trống nên chó nó nghe nó sủa ầm trời. Tới sáng người ta ra coi có chuyện gì thì nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng. Người ta chép miệng nói – Trời ơi, hai con quỷ đó lại hại người nữa rồi! Khúc sông này ít có ai dám chèo qua ban đêm lắm, sao chú em mày gan dữ vậy? Ông Tư vì quá đau buồn nên không nói gì, chỉ biết ôm xác vợ mà ngồi thẫn thờ như người đã chết. Sau đó thì chính quyền thời đó cũng xuống. Họ không tin chuyện ma quỷ nên khép ông Tư vô cái tội là giết vợ rồi moi thai đem bỏ. Ông bị kêu án tử hình, mặc dù ở trên tòa ông khóc lóc thảm thiết nói rằng mình bị hai con y tá hại chết. Anh chị em của ông tới thăm ông trước ngày thi hành án thì được ông kể lại toàn bộ sự việc. Cuối cùng, ông Tư cũng bị xử bắn. Chuyện hai con quỷ cái ở khu nghĩa địa từ đó được người ta đồn thổi tới mức phải lập miếu thờ bên sông vì mướn nhiều thầy tới mà cũng không sao trị nổi” 2 *Hồi đó thì mình nghe mấy ông trong xóm kể chuyện đi kinh tế mới ở Bình Dương tại xóm cũng nhiều người gốc Hoa. Nghe nói là khổ cực trăm bề, xung quanh toàn là rừng rú hoang sơ lắm. Họ chia ra thành từng tốp, một tốp chừng năm sáu người chia ra để phác hoang cải tạo đất. Mỗi tốp như vậy thì cách xa nhau lắm, ai lo việc nấy thôi. Cứ khoảng một tuần thì có người tới tiếp tế lương thực và tiền bạc? Tiền bạc thì xài làm sao được ở giữa hoang vu rừng rậm?Chỗ này cũng không hiểu lắm về chính sách Bữa đó là ngày đầu tiên, ông Tuấn phù với mấy người bạn tranh thủ chặt cây dựng nhà. Làm tới khi trời gần sụp tối thì hết nước nên họ phải đi ra suối để lấy rồi tranh thủ rửa mình rửa mẩy luôn. Đi được một đoạn thì cả bọn thấy một ngôi nhà lá có khói bốc lên. Thấy vậy nên mấy ông này mới tới cửa sổ nhìn vô, rồi lên tiếng hỏi có ai ở trong nhà không. Một bà già bước ra mở cửa, ông Tuấn phù mới nói rằng mình với mấy người bạn hết nước mà không ngờ trời trong rừng tối lẹ quá nên ngại ra suối. Nghe vậy thì bà già liền nói – Vậy lấy nước của tui mà xài. Chẳng những cho nước mà bả còn đãi mấy ông này ăn khoai luộc nữa. Nghe bả kể lại là bả ở đây cũng lâu rồi, vì ông chồng bả là tội phạm trốn nã, dắt theo bả lên đây sinh sống. Ổng mới chết cách đây hai năm, hai ông bà không có con cái gì nên chỉ còn mình bà ở lại đây. Nói chuyện một hồi thì mấy ông này mới xin ngủ lại, vì nhà chưa kịp lợp mái sợ sương xuống thì bệnh chết. Bà già cũng đồng ý, cho mấy người này ngủ tạm trong nhà một đêm. Đêm xuống, đột nhiên ông Tuấn phù tỉnh giấc. Ổng mắc đái nên ra trước nhà để đái rồi xuống bếp định xin miếng nước uống cho đỡ khô miệng. Nhưng khi chân chưa kịp bước xuống thì tai ông đã nghe tiếng động lạ. Ông đưa mắt nhìn thì thấy bà già nọ đang ăn sống nguyên con thú nhỏ gì đó dưới ánh đèn leo lét. Ông Tuấn phù teo rái, lùi lại từ từ rồi khều mấy người bạn của mình – Đ…. đ…ụ má! B…b..à già là quỷ đó tụi bây ơi!! Mấy người bạn bị đánh thức chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì từ dưới bếp đã có tiếng the thé phát ra – Tụi bây biết rồi hả? Để tao ăn thịt tụi bây luôn nha! Ông Tuấn phù nghe vậy thì sợ quá tung bỏ chạy. Ông chạy, chạy hoài chạy hoài, không biết mình đã chạy bao xa. Trong bóng tối, ông vấp té mấy lần mà phải ráng chạy để giữ mạng. Hên làm sao mà ông ra tới được con đường đất. Chạy một chút nữa thì thấy có một cái chòi nát, ông lủi vô đó để trốn thì thấy có một ông già bên trong. Ông Tuấn phù thở hổn hển nói trong tiếng thở – Qủy… quỷ… nó … hộc hộc… nó … bà già đó là quỷ…! Ông già nghe thấy vậy liền nói – Chết rồi, nó dí tới đây rồi đó. Con coi chui xuống đống lá này trốn lẹ đi, nhanh! Ông Tuấn không hiểu gì, nhưng nghe vậy thì sợ lắm liền làm theo lời ông già. Qủa nhiên, vừa trốn xong thì ông Tuấn nghe tiếng bà già khi nãy the thé – Mày có thấy thằng nào chạy ngang đây không? Ông già bèn đáp – Dạ, con không thấy bà ơi! Nghe ổng trả lời vậy, bà già quỷ chửi thề rồi chạy đi nghe cà bịch cà bịch trên mặt đất. Ông Tuấn nằm trong đống lá mà sợ xỉu tại chỗ. Tới sáng ông Tuấn mới tỉnh dậy. Ông phát hiện ra có một mùi thúi cực kỳ gần chỗ mình nằm. Quay qua thì thấy có một cái xác chết đang phân hủy nặng. Vắt óc ra suy nghĩ, ông mới nhận ra cái xác này chính là ông già tối qua đã cho mình trốn. Biết ông già này là một hồn ma đã cứu mình, ông Tuấn phù mới vái lạy rồi bỏ chạy đi tìm những tốp kinh tế mới khác mà cầu cứu. Mọi người nghe chuyện liền vác cuốc xẻng tới chỗ mà ông Tuấn nói. Tới nơi thì không thấy ngôi nhà lá đâu cả mà chỉ thấy có một ngôi mộ cỏ cây um tùm. Bên cạnh là phần dưới thi thể của hai ông bạn của ông Tuấn phù bị cắn nham nhở…*

chuyện ma ở quê